BẢY KỲ QUAN
Trong giờ học địa lý, cô giáo yêu cầu các em học sinh kể tên bảy kỳ quan trên thế giới. Dù các câu trả lời của các em học sinh có ít nhiều khác nhau nhưng nhìn chung với chúng đây không phải là câu trả lời quá khó.
Nhưng khi thu bảng trả lời, cô giáo thấy có một em đang cắn bút suy nghĩ. Cô vội hỏi em học sinh nọ điều gì khiến em gặp khó khăn như vậy. Cô bé đáp:
“Vâng, thưa cô, em cảm thấy hơi khó. Vì có quá nhiều để lựa chọn…”
Cô giáo vội nói:
“Được rồi, em thử kể tên những gì em biết xem nào? Cô và các bạn sẽ giúp em…”
Trước những cái nhìn của cả lớp đang dồn về phía mình, cô bé ngập ngừng đọc:
- Thưa cô, em nghĩ rằng bảy kỳ quan của thế giới là:
- là thị giác – được nhìn
- là thính giác – được nghe
- là vị giác – được nếm
- là khứu giác – được ngửi
- là xúc giác
Cô bé dừng lại một lúc và tiếp tục:
- là cảm nhận
- là cười
- là yêu thương
Cả lớp chợt lặng đi đến nỗi có thể nghe những tiếng lá xào xạc ngoài sân trường và đâu đó một vài tiếng chimt rong veo trên những giọt nắng đầu ngày lung linh bên cửa sổ lớp học…
Vậy đó, có rất nhiều thứ mà chúng ta vẫn xem là bình thường, thậm chí tầm thường nhưng thật ra đó là những điều kỳ diệu. Câu chuyện có thật này là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng những gì giá trị nhất của con người không hẳn là những thứ có thể làm bằng tay hoặc mua bằng tiền… rằng những báu vật cuộc đời bạn đang ở trong tay bạn đó. Hãy biết trân trọng và giữ gìn nó.